Nguyên nhân sâu xa của những bất đồng trong OPEC

Nguyên nhân sâu xa của những bất đồng trong OPEC

Trong tháng này, UAE đã khiến những nhà quan sát thị trường dầu bất ngờ khi họ nhất quyết từ chối việc gia hạn thỏa thuận kiểm soát sản lượng hiện tại của OPEC + theo các điều khoản ban đầu.

Các tiểu vương quốc đã yêu cầu điều chỉnh mức sản xuất cơ sở, nhấn mạnh rằng tháng 11 năm 2018 hầu như không phản ánh sản xuất thực tế hiện tại. Từ trước tới nay, là một trong những đồng minh thân cận nhất của Saudi Arabia, UAE đã chống lại đối tác khu vực lớn hơn của mình, gây ra lo ngại về sự bất ổn nhiều hơn.

Tuy nhiên, đằng sau hậu trường, mọi chuyện đều dễ hiểu. UAE chỉ đơn giản là đang chuẩn bị cho một thế giới hậu dầu mỏ và đang cố gắng khai thác tốt nhất lượng dầu mà họ có trước khi nhu cầu bắt đầu thu hẹp. Ít nhất, đó là theo các nguồn tin thân cận đã nói về sự thay đổi chính sách với tờ Wall Street Journal trong tháng này.

“Đây là thời điểm để tối đa hóa giá trị các nguồn hydrocacbon của đất nước, trong khi chúng có giá trị,” một trong những nguồn tin của WSJ cho biết. “Mục đích của khoản đầu tư là tạo ra doanh thu nhằm đa dạng hóa nền kinh tế, cho cả đầu tư vào năng lượng mới và quan trọng là tạo ra các dòng doanh thu mới”.

Nếu điều này nghe quen thuộc, đó là bởi vì nó quen thuộc. Nga cũng đang làm điều tương tự. Nhà sản xuất lớn thứ ba trên thế giới có đủ dầu để duy trì sản lượng ở mức hiện tại cho đến năm 2080 và có đủ khí đốt để tồn tại trong 103 năm nữa, nhưng họ đang đầu tư hàng tỷ USD vào trữ lượng dầu mới ở Đông Siberia. Theo ước tính, dự án Vostok khổng lồ có thể khai thác khoảng 100 triệu tấn dầu thô hàng năm.

Điều này đang diễn ra trong bối cảnh nhiều nhà dự báo cảnh báo rằng nhu cầu dầu đạt đỉnh đang hiện rõ trước mắt.

Đơn cử như, BP đã dự đoán rằng trong trường hợp xấu nhất, nhu cầu dầu đạt đỉnh đã đến và trong kịch bản tốt nhất, nó sẽ đến vào năm 2030. Hãng Equinor của Na Uy dự kiến ​​nhu cầu dầu cao nhất vào khoảng năm 2027 hoặc 2028. Rystad Energy nhận thấy nhu cầu đạt đỉnh trong 5 năm và Cơ quan Năng lượng Quốc tế dự kiến ​​nhu cầu cao nhất trong thập kỷ tới. Nhìn chung, các dự báo đều nằm trong phạm vi của năm 2030.

Điều này có nghĩa là Nga, UAE và tất cả các nhà sản xuất dầu lớn khác có rất ít thời gian để đa dạng hóa mặt hàng xuất khẩu chính của họ- dầu mỏ.

Đồng thời, họ cần tiền để thúc đẩy các nỗ lực đa dạng hóa nền kinh tế của mình. Rõ ràng, nơi mà nguồn tiền này có thể đến chính là từ xuất khẩu dầu mỏ.

Và đây là lý do tại sao UAE phản đối các đối tác trong OPEC. Một mặt họ vẫn công khai cam kết hạn chế hoạt động sản xuất mà OPEC và các đối tác ngoài OPEC đã đồng ý vào năm ngoái, nhưng một mặt họ cũng giống như bất kỳ nền kinh tế tự trọng nào, UAE đang cố cảnh giác.

“Thị phần là yếu tố then chốt ở đây”, một giám đốc điều hành ngành dầu mỏ của Emirates nói với WSJ. “Chúng tôi muốn có thị phần lớn hơn, để kiếm tiền nhiều nhất có thể từ trữ lượng của mình, đặc biệt là khi chúng tôi đã chi hàng tỷ USD để phát triển chúng”.

Đồng thời, UAE sẽ cần nguồn thu từ dầu mỏ để hướng nền kinh tế của họ thoát khỏi dầu mỏ – điều mà theo các báo cáo gần đây từ IMF và Moody’s có thể chứng minh là một thách thức.

Giống như các nhà sản xuất vùng Vịnh khác, UAE đã dựa vào nguồn thu từ dầu mỏ để tài trợ cho các lĩnh vực phi dầu mỏ trong nền kinh tế của mình trong nhiều thập kỷ. Sẽ rất khó để từ bỏ thói quen này nếu không có một số tác động xã hội và kinh tế.

Có thể chính từ những điều này mà UAE đang cố gắng giảm thiểu bằng cách tiếp cận dự báo nhu cầu dầu đạt đỉnh: họ càng kiếm được nhiều tiền từ dầu của mình trong khi vẫn còn nhu cầu, thì lớp đệm cho xã hội càng lớn khi đa dạng hóa kinh tế trở nên không thể tránh khỏi, như hầu hết các dự báo cho rằng nó sẽ xảy ra.

Nguồn tin: xangdau.net

Share this post

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *